Khi tôi và Mai quyết định kết hôn, tôi đã cảm thấy hạnh phúc và nhẹ nhõm. Dù gia đình Mai phản đối quyết định này, cho rằng tôi không đủ khả năng để chăm sóc cho con gái họ, nhưng Mai vẫn tin tưởng vào tôi và hứa sẽ lo lắng cho đám cưới. Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo, bố mẹ làm nông, và sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở thành nhân viên thiết kế tại một công ty xây dựng. Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn khi tôi gặp Mai, con gái của một ông chủ công ty lớn trong ngành đồ da.
Sau khi kết hôn, tôi đã dọn về sống ở căn hộ chung cư cao cấp mà tôi đã thiết kế lại cho Mai. Cô ấy đã hứa sẽ lo lắng cho cả hai chúng tôi, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy bất lực trong cuộc sống của mình. Mai là một người phụ nữ đẹp và sang trọng, nhưng cô ấy cũng rất quyền lực và hay ra lệnh. Cô ấy không muốn làm việc nhà, thậm chí còn ném chén bát và áo quần trên sàn nhà. Khi tôi góp ý, cô ấy bảo rằng tôi có thể dọn đi nếu tôi thấy phiền. Mọi thứ trong nhà đều do cô ấy quyết định, từ việc ăn gì đến việc đi đâu. Tôi cảm thấy như mình không có tiếng nói trong cuộc sống này.
Mỗi lần về quê, tôi đều cảm thấy tủi thân khi nhìn thấy bố mẹ già lom khom trồng rau. Tôi đã năn nỉ Mai cho bố mẹ lên chơi vài hôm, nhưng cô ấy đã từ chối. Cô ấy bảo rằng cô ấy không quen ở chung với người lạ và sợ rằng bố mẹ tôi sẽ không quen với cuộc sống ở thành phố. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu và không thoải mái.
Một buổi chiều, tôi đã lén ra ngồi uống bia với bạn cũ mà không báo với vợ. Khi về nhà, tôi thấy điện thoại bị ném vào tường. Cô ấy đã hỏi tôi đi với ai, làm gì và tại sao không xin phép. Tôi đã không đáp lại và chỉ im lặng gom từng mảnh điện thoại vỡ rồi vào phòng đóng cửa. Tối đó, tôi đã nằm nhớ lại ngày còn đi thuê trọ, ăn cơm bụi, chạy xe máy cà tàng… mà thấy lòng thanh thản hơn bây giờ.
Giờ đây, tôi không biết mình đang sống kiểu gì nữa. Một người đàn ông, nếu không có tiếng nói, không có sự tôn trọng từ chính vợ mình, thì sống chung tiếp để làm gì? Tôi không dám kể với bố mẹ về tình hình này. Tôi đã từng hứa sẽ lo cho bố mẹ cuộc sống đầy đủ, giờ lại chỉ biết gửi vài đồng rồi quay về căn hộ cao cấp mà mình không được phép quyết định gì. Tôi nên tiếp tục chịu đựng hay rũ bỏ tất cả để bắt đầu lại với hai bàn tay trắng? Một lần nữa? Ở tuổi này? Tôi thật sự không biết nữa.
Có lẽ, tôi cần phải xem xét lại cuộc sống của mình và tìm ra một giải pháp. Tôi không thể tiếp tục sống trong một mối quan hệ mà không có sự tôn trọng và tiếng nói. Tôi cần phải tìm ra một cách để cân bằng cuộc sống của mình và đảm bảo rằng tôi có thể sống hạnh phúc và thoải mái. Nhưng làm thế nào? Đó là câu hỏi mà tôi đang tìm kiếm câu trả lời.